Xem “Sex Education”, tôi hú hồn nhớ lại cuốn sổ, mấu giấy con giấu - May mắn phát hiện kịp, nếu không có thể con đã làm điều dại dột!

27/06/2025 15:50 PM | Sống

Bộ phim tưởng chỉ dành cho tuổi mới lớn, nhưng với tôi, đó là hồi chuông cảnh tỉnh khi suýt mất con chỉ vì một phút bất cẩn.

Hốt hoảng sau khi xem phim về giáo dục giới tính

Tối hôm ấy, sau khi con gái đã ngủ, tôi vô tình lướt qua bộ phim “Sex Education” trên Netflix. Ban đầu chỉ định xem vài phút để giết thời gian, nhưng càng xem, tôi càng bị cuốn vào những câu chuyện tưởng chừng xa lạ mà lại vô cùng gần gũi. Bộ phim nói về những đứa trẻ tuổi mới lớn với bao tò mò, khủng hoảng và mâu thuẫn trong nhận thức giới tính.

Điều đặc biệt khiến tôi chột dạ chính là đoạn nhân vật nữ chính bị bạn bè trêu chọc và phải giấu diếm sở thích của mình. Cô bé ấy âm thầm đối mặt với nỗi cô đơn và áp lực, không dám nói với ai vì sợ bố mẹ trách mắng. 

Tôi chợt nhớ tới con gái mình - bé Lê Na, năm nay mới 12 tuổi, tính cách cũng khá trầm lặng và kín đáo. Cách đây vài tháng, tôi từng thấy con hay ở lì trong phòng, đóng cửa suốt buổi tối. 

Nhiều lần tôi gõ cửa, con bảo đang học hoặc đọc truyện, tôi cũng chủ quan, nghĩ rằng con đang tuổi mới lớn, thích có không gian riêng. Bây giờ khi xem phim, tôi mới sực nhớ một hành động kỳ lạ của con mà bản thân từng bỏ qua.

Đó là một buổi tối, khi vào phòng con để lấy đồ, tôi thấy con đang giấu vội một cuốn sổ dưới gối. 

Khi tôi hỏi thì con vội vàng lảng tránh, gương mặt có phần bối rối. Tôi lúc đó chỉ nghĩ là mấy cuốn truyện tranh hay nhật ký tuổi học trò nên cũng chẳng để tâm.

Xem đến đoạn nữ chính trong phim từng có ý định dại dột vì áp lực từ bạn bè và gia đình, tim tôi bỗng thắt lại. Tôi bàng hoàng nhận ra mình đã quá bất cẩn khi không chịu tìm hiểu xem con thực sự đang nghĩ gì, viết gì. Đó có thể là những dòng tâm sự buồn tủi, hoặc thậm chí là dấu hiệu cảnh báo về vấn đề tâm lý mà tôi vô tình bỏ lỡ.

Bộ phim như một tấm gương phản chiếu, khiến tôi nhớ lại từng chi tiết nhỏ mà mình từng cho là vô hại. Từ việc con hay xin phép tắt điện thoại vào buổi tối, hạn chế trò chuyện với bố mẹ, đến chuyện con hay lấy lý do mệt để tránh ăn cơm cùng gia đình. 

Tất cả bấy lâu tôi đều bỏ qua, cho rằng đó là chuyện bình thường của tuổi dậy thì.

Tôi nhận ra rằng, chính sự thờ ơ và chủ quan của người lớn đôi khi lại đẩy con trẻ vào trạng thái cô lập, tự chịu đựng những áp lực tâm lý mà không biết chia sẻ với ai. Và nếu không kịp thời nhận ra, hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng.

Thay đổi để trở thành phiên bản cha mẹ tốt hơn

Sáng hôm sau, khi con vẫn còn ngủ say, tôi lặng lẽ vào phòng, lấy cuốn sổ dưới gối con. 

Những dòng chữ nguệch ngoạc trong đó khiến tim tôi thắt lại, mắt nhòe đi. Con viết: “Nếu một ngày mình biến mất, chắc chẳng ai để ý đâu, chẳng có ai buồn đâu nhỉ”.

Kế bên cuốn sổ, tôi vô tình phát hiện một mẩu giấy nhỏ và một lưỡi dao lam được gói kỹ trong khăn giấy. 

Tôi choáng váng, toàn thân lạnh toát khi đọc thấy dòng chữ bé xíu: “Nếu ngày nào đó mình không chịu nổi nữa,…” Tôi lập tức hiểu con đã từng có ý định tự làm đau bản thân, thậm chí còn chuẩn bị phương tiện cho hành động ấy.

Chỉ một phút bất cẩn, một suy nghĩ chủ quan, tôi suýt mất đi đứa con gái bé bỏng. 

Tội lỗi, hối hận bủa vây khiến tôi chỉ biết ôm chặt con khi con tỉnh dậy, nước mắt lăn dài mà chẳng thốt được câu nào. May mắn là mọi chuyện chưa đi quá xa, và tôi kịp thời biết được bí mật đen tối ấy.

Kể từ hôm đó, tôi thay đổi hoàn toàn cách làm mẹ. Tôi bỏ hẳn thói quen hỏi con mỗi ngày: “Hôm nay được mấy điểm?”, thay vào đó là: “Hôm nay con vui không?”, “Có chuyện gì làm con buồn à”. 

Tôi chủ động dành nhiều thời gian cùng con nấu ăn, đi bộ buổi tối hay đơn giản là nằm cạnh nghe con kể chuyện trường lớp. Tôi cũng đưa con tới gặp chuyên gia tâm lý học đường, để con có thể trút bầu tâm sự với người hiểu chuyên môn. 

Sau vài buổi trò chuyện, con cởi mở hơn, dám kể về việc bị bạn bè chê cười ngoại hình và áp lực thi cử. Tôi mới thực sự thấm thía: đôi khi chỉ một lời chê cười vô tâm của người lớn, hoặc một câu nói bâng quơ của bạn bè cũng đủ để một đứa trẻ tự nhốt mình trong bóng tối.

Bài học tôi nhận ra là đừng bao giờ coi thường những dấu hiệu nhỏ nhất từ con cái. Đừng nghĩ rằng, cứ cho con một chiếc điện thoại, vài lời nhắc nhở và dăm ba câu hỏi bâng quơ là đủ làm tròn bổn phận làm cha mẹ. 

Thứ con cần chính là sự thấu hiểu, lắng nghe và đồng hành thực sự, nhất là ở tuổi mới lớn - giai đoạn con yếu đuối và nhạy cảm nhất.

Nếu không nhờ bộ phim ấy, có lẽ tôi vẫn chưa nhận ra những vết xước vô hình trong tâm hồn con mình. Và nếu không lật mở cuốn sổ và mẩu giấy ấy, có lẽ tôi sẽ phải ân hận suốt đời với một mất mát không gì cứu vãn được.

Giờ đây, mỗi lần có ai hỏi tôi làm sao để nuôi con tuổi mới lớn mà không phải quát mắng, tôi chỉ nói một câu: “Chỉ cần dành cho con một ánh mắt, một câu hỏi và một vòng tay yêu thương đúng lúc. Đừng để đến lúc quá muộn mới hối hận”.




Ứng Hà Chi

Cùng chuyên mục
XEM